Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2011

Thứ bảy cô đơn.

mỗi tối thứ 7 con người ta lại hướng về những nỗi buồn vô cớ, tôi nằm im nghe thấy âm thanh của sự tĩnh lặng vang lên trong tâm hồn mình: rì rào, rì rào...thèm được về quê quá, mặc dù quê nhà tôi đã muốn chối bỏ, tôi muôn ra mộ của bố. tối nay bố nằm đấy chắc hoang vu và cô đơn lắm. tối om om một mảnh ruộng xanh xao.


tôi muốn nằm xuống giữa tiếng rì rào của rừng tre, ngắm trăng treo trên đỉnh đầu. có ai biết làng quê bây giờ cũng ồn ã lắm, không có chỗ nào cho khách nghỉ chân đâu.

tôi đi đâu bây giờ? giữa những quán cafe ồn ào ta chỉ cảm thấy sự cô đơn lay lắt. giữa sàn nhảy sôi động tôi phải làm chuyện mình ghét đó là miễn cưỡng cười đùa. Trong căn nhà của mình sự im lặng bao trùm lại bóp nghẹt con tim tôi. Muốn tìm chút tình người ấm áp nhưng lại ngại ngần và hờ hững. Muốn nghe một bản nhạc lại sợ sự mỏi mệt của đôi tai. Vẽ một bức tranh sẽ cần phải lau dọn. tôi muốn làm gì?

đôi giày cao gót vứ hờ hững trên sàn nhà. vết rạn nứt của một hình ảnh hào nhoáng tôi muốn xây dựng, vị ngọt ngào của chiếc bánh trung thu vấn vương nơi đầu lưỡi. môi tôi ngọt do son hay do mứt đường?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét