Thứ Ba, 26 tháng 7, 2011

người xám-tóc hồng

vâng tôi là người xám.
Dĩ vãng là như vậy một cái mộng, bán mạng sở làm hết thảy đổi lại nhiều kinh tâm động phách chuyện.
Nhưng, liền có một ngày, tôi ngồi trên đài cao nhìn đám người đang giương nanh múa vuốt tươi cười bên dưới đài, tổng có tự hỏi :" mình là đang làm cái gì đâu?"
Từ đấy, tựa như một lão nhân gia già mà chán nản, buông tha cho hết thảy nhân sinh cuộc sống.
Tùy ý để cuộc đời phiêu a phiêu a, không có mục tiêu cũng chẳng có ngày mai, nhưng lại không biết phải làm gì cũng không có khí lực muốn làm cái gì.
Liền như vậy ngày trôi qua ngày, cũng đã là mấy năm. Thanh xuân dần dần trôi, nhìn thấy mà bất lực là cỡ nào đau lòng chuyện.
Liền như viết blog này, chưa được mấy chữ đã thấy chán nản.
Viết làm gi? viết xong có ai xem? viết mệt quá? tiếp tục nên viết cái gì đâu? ngắn thế này đã thấy cạn ý, sao họ viết được dài thế nhỉ?...ứ viết nữa, quăng đi thôi... liền là chuyện gì cũng bỏ dở nửa chừng như thế, cho nên mấy năm qua, tổng có cảm giác đặc biệt thất bại. trong học hành, tình bạn, tình yêu, gia đình...
Giống như có một ngày, bâng quơ thức dậy, nhìn nhìn lên tường màu hồng, không hiểu sao tôi có cảm giác nó màu xám, một màu buồn nản, lúc đó, tự nghĩ thầm:" tổng có một ngày, phải đem cái tường kia biến điệu". Nhưng là ngày nào đâu, còn phải xem...khí lực cùng tinh thần lúc ấy nữa!
Không phải là tôi không có thử cố gắng quá thoát khỏi tình trạng này, từng thử qua rất nhiều cách, nhưng đến lần thứ N, tôi tự biết đây đã là giới hạn của mình rồi.
Cứ đi hết một vòng lại một vòng. tôi vẫn như cũ trở vể ban đầu điểm xuất phát. đến một ngày sức cùng, chỉ có thể mỏi mệt nói:"tcmn, từ bây giờ bố thích làm gì bố làm, kệ cha nó kết quả!"
Tự nhiên, nói ra câu đó xong, lòng lại thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Lại có khí lực, đi tô điểm thêm màu sắc cho cái màu xám xịt của bản thân.
 Từng có một bằng hữu xem cho tôi hoàng đạo, phán rằng:" Nhân mã tối stress chuyện là mất đi tự do của bản thân". ban đầu còn không mấy nghĩ đến, nhưng bây giờ nhìn vào 4 bức tường đã sơn màu sơn mới, lại nghĩ nghĩ cũng đúng ha :"D
Cứ cho là cái tôi khi ấy, nhiều ương ngạnh, nhiều phá hư không nghĩ đến hậu quả, kết quả làm ra nhiều chuyện khiến người khác đỏ mắt, mới dẫn đến nhiều như vậy chỉ trích cùng ghen ghét làm tôi xem nhân sinh phiền não.
cũng tự trách mình ý chí yếu kém, kết quả đau khổ tận bây giờ.
Từ lâu muốn có mái tóc hồng, vậy nhuộm đi. từ lâu muốn giảm cân làm mĩ nữ, vậy thôi không ăn đêm thức đêm này nọ, chạy bộ với học bơi đi.
từ lâu muốn làm một nhà thiết kế, vậy làm đi thôi đừng suy nghĩ nhiều lắm.
nhân sinh trên đời chỉ có một lần, hãy làm chuyện gì mà mình muốn thôi.
đối tốt vơi bản thân mình nhiều điểm, là tư duy ích kỉ cá nhân của tôi bây giờ.
relax
Làm một người xám-tóc hồng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét